Truyện Sex Tuổi 23
Vừa về Hà Nội, tôi gọi điện ngay cho thằng Choác. Thằng này theo dõi sát sao tình hình chiến sự nên rất kinh ngạc khi biết Linh chủ động mời tôi đi chơi. Nó chắp tay, mặt mũi nghiêm trang, mồm bẹt ra giả dọng phim chưởng:
– Chúc mừng túc hạ từ nay hết kiếp làm bạn với giấy vệ sinh! Ngu mà có được gái, sự kiện này sẽ lưu danh thiên cổ!
– Con bà mày! Nghiêm túc coi! Thế hôm ấy tao phải làm gì? Tỏ tình với nó được chửa?
– Chắc là được rồi. Nó chủ động mời mày thì phải nắm cơ hội chứ! Mày tán nó bao lâu rồi? Chín tháng? Đâu? Hình như là mười tháng! Cũng lâu phết, giờ nói được rồi! Ông cứ ăn mặc bình thường, nhưng nói chuyện tử tế giùm tôi. Mà sao đầu tóc mày rối bù thế? Mải lấp lỗ châu mai với thằng cùng phòng phải không? Tao biết, không phải chối! Được rồi, thứ bảy sang đây, tao còn mấy chai Mỹ Hảo, vuốt tóc đẹp lắm!
Hôm thứ bảy, tôi sang nhà thằng Choác nhờ nó chỉnh sửa đầu tóc. Tất nhiên là nó không có xài Mỹ Hảo để vuốt tóc cho tôi. Nhờ nó, mặt mũi tôi sáng sủa ra trông thấy. Bạn bè là sống chết có nhau? Là đồng cam cộng khổ? Không cần đao to búa lớn thế, nội cái việc nó kiên trì giúp đỡ thằng thổ phỉ như tôi có bạn gái là đủ để sút mấy câu hoa mỹ kia vào sọt rác hết. Trước khi đi, thằng Choác còn động viên:
– Anh cứ yên tâm ra trận, em ở hậu phương sẽ chung thủy đợi chờ anh!
– Đợi thắng lợi trở về, bố sẽ giết mày! – Tôi nói.
Hai thằng cười sằng sặc. Cả tôi và nó đều tin rằng bắt đầu từ ngày mai, tôi chính thức có bạn gái.
Linh hẹn tôi ở một quán café nằm trên tòa nhà cao tầng gần trung tâm thành phố. Từ nơi đó có thể phóng mắt xuống nhìn dòng người tấp nập trên những con phố rực sáng đèn điện. Quán café bài trí những chiếc ghế đệm đỏ dưới không gian mờ mờ màu xanh nhạt – một nơi thích hợp cho đôi lứa. Nếu không tính tiền café đắt lòi (40 nghìn/ cốc) thì chỗ này rất đáng để tới mỗi dịp cuối tuần. Tối hôm ấy, tôi đến trước, kiếm một chỗ gần cửa sổ ngắm phố phường và nhâm nhi cốc café đen đắng nghét. Tôi nhớ lại ngày cuối cùng chia tay Linh, nhớ về bản nhạc Times like these của Foo Fighters. Mới đó đã bốn năm.
Bốn năm trước, một câu chuyện kết thúc. Bốn năm sau, một câu chuyện khác bắt đầu.
Bức tranh vẽ cây cầu dẫn từ vùng đất cổ tích lên bầu trời đầy sao đã có kết thúc đẹp. Rốt cục thì cô bé và cậu bé nó đã tìm thấy cánh cửa thiên đường.
Tôi đợi khoảng mười lăm phút thì Linh tới. Ai đây?! – Tôi thốt lên trong lòng. Linh vẫn là Hoa Ngọc Linh mà tôi biết, nhưng em đẹp hơn, tựa như một đóa hồng vốn đẹp nay nở bung ra. Môi em đỏ hơn, đôi mắt đậm màu hơn, mái tóc nhuộm màu và làm xoăn, chừng ấy đủ khiến tôi ngu đi trong ít phút. Em cười:
– Tùng đến lâu chưa?
– Vừa mới. Mà… hôm nay trông đẹp thế? Tính hẹn hò với ai à?
“Hẹn hò với Tùng chứ ai!” – Tôi đã mong Linh nói vậy. Nhưng em chỉ cười rồi ngồi xuống, hỏi han tôi chuyến thực tập quân sự. Tôi không dám chắc Linh nghe toàn bộ lời tôi nói bởi chốc chốc em lại ngoái về phía cửa ra vào như đang chờ ai đấy. Một lát sau, em đứng dậy và đi về phía cửa. Tôi nghe em nói như vầy:
– Sao anh lâu thế?
“Anh”? Em gọi ai là “anh”? Chẳng cần đợi lâu, tôi đã có câu trả lời. Sánh bên vai em là một anh chàng khoác quần áo bảnh bao, mặt mũi ưa nhìn cùng mái tóc cạo mái hợp mốt, mà nếu tôi xài cả tấn Mỹ Hảo cũng chẳng thể đẹp bằng hắn. Anh trai chăng? Chơi với Linh nhiều năm, tôi chưa từng nghe em có anh trai. Và đúng là Linh chẳng có anh trai chị gái nào hết. Em chỉ vào anh chàng bảnh trai nọ và cười với tôi:
– Giới thiệu với Tùng nhé, người yêu của mình!
Em cười tươi và hạnh phúc. Tôi nhìn thật lâu vào mắt em, nhìn thấy cả hình bóng của mình trong đó. Tôi mong chờ em sẽ nói khác hoặc tỏ thái độ nào đấy như đùa cợt như vụ tặng tôi khăn len, hoặc lừa tôi rằng em về quê. Không, chẳng có sự đùa cợt nào ở đây. Linh cười nhưng nói nghiêm túc. Anh chàng đẹp mã này là bạn – trai – của – em.
– Chào cậu! – Anh chàng kia chìa tay ra và nói với tôi – Cậu tên Tùng hả? Nghe Linh nói nhiều về cậu, thấy bảo cậu vẽ đẹp lắm hả?
Kịch bản phim sẽ là cảnh nhân vật nam chính đập thằng nhân vật phụ một trận sống dở chết dở, nhân vật nữ chính nhảy vào can ngăn, sau đó là màn cãi nhau, chàng bỏ đi trong mưa, nàng ở lại trong nước mắt. Nhưng thực tế là tôi chẳng làm gì anh chàng kia hết. Tôi chỉ bắt tay hắn rồi cùng ngồi nói chuyện. Tôi chỉ biết hắn tên là Trung, cũng đang là sinh viên, sinh viên trường nào hay nhà ở đâu thì chẳng rõ bởi tôi chẳng quan tâm nữa. Cuộc nói chuyện giữa ba người tẻ ngắt vì tôi chẳng nói nhiều, Linh và anh chàng kia nói là chủ yếu. Hai người họ nói toàn những thứ tôi chẳng hề biết, hay nói cách khác, tôi là kẻ ngoài cuộc. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao em gọi tôi đến.
Bởi em coi tôi là bạn.
Và em muốn giới thiệu người yêu của em cho tôi biết. Phải, ai mà không muốn giới thiệu người yêu mình cho bạn bè?
Cuối buổi, cả ba chúng tôi ra về. Linh níu tôi lại một quãng, đợi người yêu em đi khuất rồi hỏi:
– Trông thế nào, có được không?
Em hỏi vô tư với nụ cười vô tư chẳng kém, chúng vô tư đến mức lạnh lẽo như băng đá. Tôi nhìn đôi mắt em và lại thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Tôi chờ đợi đôi mắt ấy bày tỏ chút gì nuối tiếc, bày tỏ chút tình cảm chi đấy. Nhưng Linh lại im lặng, sự im lặng khiến tôi biết rằng sẽ chẳng có phép màu nào xuất hiện giữa cuộc sống này. Tôi vội cúi đầu ngượng ngùng rồi nói khe khẽ:
– Ừ, trông hắn cũng được đấy!
Em cười:
– Thế là được nhỉ! Tùng nói thế là mình yên tâm rồi!
Ba người chúng tôi xuống khu nhà để xe. Linh và bạn trai ríu rít về chuyến xem phim hồi chiều, còn tôi vô hồn như lang thang giữa bóng tối. Tới khi Linh sắp leo lên xe người yêu, tôi bèn gọi em lại và hỏi một câu ngô nghê:
– Tuần sau rỗi buổi nào không? Café chứ?
– Mình không biết nữa. Tuần sau mình bận lắm, có gì mình nhắn tin sau nhé!
Linh tạm biệt tôi, tạm biệt không chút nuối tiếc. Khi em đi khỏi, tôi vẫn đứng đó, ánh mắt trông mong điều kỳ diệu như một đứa trẻ tin tưởng vào những câu chuyện cổ tích. Và tôi bỗng hiểu rằng Linh đã phát chán với thằng luôn thất hứa như tôi. Sau ngần ấy năm, tôi vẫn chưa học nổi cách để giữ lời hứa.