Truyện Sex Tuổi 23

Phần 49

Ngay tối hôm ấy, tôi lao đầu vào vẽ, dồn toàn tâm toàn sức cho cuộc thi. Và những bức phác thảo đầu tiên lần lượt ra đời. Chúng không khác gì so với đám tranh mà tôi từng vẽ. Nhưng tôi cảm thấy không hài lòng. “Không khác gì” nghĩa là tôi chưa cố gắng, chưa tiến bộ được chút nào.

Tôi vò nhàu những bản vẽ phác thảo, đọc thêm sách tham khảo và cố gắng học hỏi những bức vẽ trên mạng. Nếu chỉ vẽ như hiện tại, tôi không thể giành giải ba chứ đừng mơ giải nhất. Nói thêm một chút về cuộc thi. Diễn đàn tôi tham gia là diễn đàn lớn, rất nhiều người truy cập và có nhiều nhà tài trợ, thế nên khi họ tổ chức cuộc thi, giải thưởng không hề nhỏ. 16 triệu, một con số vừa đủ để thu hút mọi gã đang hoạt động cả trong lẫn ngoài diễn đàn.

Tuy chỉ là cuộc thi cho dân không chuyên, nhưng trong đám không chuyên này có hàng tá con quái vật sở hữu trình độ hơn cả dân mỹ thuật chính cống. Không có chuyện nhường nhịn trong cuộc đua tới giải thưởng 16 triệu. Ba tháng là thời hạn; chiến đấu và chiến thắng, đó là tất cả.

“Thế giới của bạn” – chủ đề cuộc thi là thế. Ít nhất, nó cũng không mông lung như chủ đề của lần thi thứ nhất. Sẽ là fantasy – sở trường của tôi, nhưng làm sao để fantasy thể hiện được tâm hồn mình? Nhưng làm sao mà khi người khác nhìn vào, họ sẽ hình dung ra thế giới trong tư tưởng của tác giả? Nói tới đây, tôi mới thấy… khó. Có những độ tuổi, có những thời điểm mà chỉ khi đó, người ta mới nhìn thấy chính mình. Tôi còn quá trẻ để vẽ được một thứ như thế.

Song tôi không nản. Suốt mùa hè, tôi dành phần lớn thời gian bên máy tính, bút vẽ và giấy. Những bữa cơm trở thành gánh nặng vì tôi cảm thấy chúng quá mất thời gian. Lắm lúc mẹ chửi tôi như tát nước vì tội bỏ bữa song tôi mặc. Những buổi café cũng được hạn chế bởi khi ấy, tôi không chia sẻ ý tưởng cho ai, kể cả bạn bè như thằng Choác (một sai lầm). Ngay cả với Linh, tôi cũng không rủ em đi café nữa. Tôi muốn có giải thưởng, muốn có một dấu mốc đáng nhớ cho cuộc đời và hơn tất cả, để chứng tỏ với Linh rằng tôi có thể thực hiện lời hứa của mình. Dù vẽ chưa đâu vào đâu nhưng tôi bắt đầu mơ tặng em cái nọ cái kia. Thỉnh thoảng, khi quá mệt và không thể vẽ tiếp, tôi lại chat với em:

“Đang bí quá
Năm nay cái đề khoai vãi
Mình vẽ nhiều lắm rồi
Nhưng chưa ưng ý bức nào cả”

Tôi nói với em khá nhiều. Vẽ được cũng nói, vẽ chưa được cũng nói. Mỗi lần như thế, Linh đều động viên:

“Ừ, cố gắng nhé ^^”

Và tôi không hề biết rằng đó là một dấu hiệu.

Cho đến giữa tháng 9, tức là năm tư đại học, khi mà dư âm mùa mưa chưa kết thúc, tôi đã hoàn thành tác phẩm của mình. Bức tranh đó là câu chuyện tiếp nối của bức tranh ở lần dự thi đầu tiên. Phía sau cầu thang đá dẫn lên bầu trời là thiên đường thực sự dành cho cô bé và cậu bé nọ. Tôi không thể tả bức tranh chi tiết bằng chữ nghĩa vì nó quá dài, nhưng đại thể, nó là tập hợp từ hàng trăm bản vẽ khác nhau. Có những bức do tôi nghĩ ra, có những bức vay mượn ý tưởng; tôi tập hợp chúng lại, chỉnh sửa từng chi tiết một và tạo nên thế giới fantasy của riêng tôi, của những điều mà trí tưởng tượng thời thơ bé từng mơ ước. Ngay khi hoàn thành nó, tôi gọi ngay cho Linh. Tôi muốn em là người đầu tiên chiêm ngưỡng bức tranh. Tôi không nghĩ em sẽ thích nó hoàn toàn, nhưng chắc chắn có ấn tượng. Tôi tin vậy.

Phải, tôi đã tin như vậy.

Cho đến khi tôi vào facebook, vốn chỉ định gọi Linh chat cùng. Nhưng như một thói quen khó bỏ, tôi lại log vào facebook của em để xem status mới, ảnh mới. Và ở đó, tôi nhận ra phần relationship của em đã thay đổi từ một tuần trước. Không còn single nữa, mà là một hình trái tim hồng hồng với cái tên lạ hoắc của một thằng con trai. Phía dưới là một loạt những comment của bạn em vào chúc mừng và trêu chọc.

Suốt một tuần ấy, em chẳng nói với tôi rằng em đã có bạn trai mới.

Và suốt một tuần ấy, tôi cố gắng hết sức để hoàn thành bức tranh. Tôi không vào facebook. Tôi không biết gì cả.

Dù vậy, tôi vẫn gọi Linh:

“Café không?
Mình vẽ xong rồi
Muốn xem tranh chứ?”

Và em vẫn trả lời tự nhiên, hoàn toàn không đề cập về việc mình có bạn trai mới:

“Có chứ ^^
Vẫn quán cũ chứ gì?
Không cần đón mình đâu
Cứ ra trước đi”

Như lời em nói, tôi phóng xe ra quán café, chọn một chỗ kín đáo với cốc đen lờ lợ mà đắng ngắt. Trước lúc em đến, tâm trí tôi như cái đu quay đã cũ nát đang chuyển động chậm rãi, quay tới đâu kêu lạo xạo tới đó. Tôi mong cái relationship kia chỉ là trò đùa, bọn thanh niên hay chơi món này để tung hỏa mù câu like và comment. Rồi tôi lại nghĩ về câu trả lời của em ban nãy. Em không cần tôi đèo, vậy là gã bạn trai mới sẽ đèo Linh tới đây, xem qua loa bức tranh của tôi, khen vài câu xã giao rồi nói những chuyện chỉ em và hắn mới hiểu? Hay em lại mang tới một bất ngờ như vụ tặng mũ len hồi năm hai đại học? Hỗn loạn, đầu óc tôi chỉ có hỗn loạn.

Nhưng khi em xuất hiện ở cửa ra vào, dáng vẻ bình thường và không – đi – cùng – bạn – trai, tâm trí của tôi mới bình thường trở lại, như một nùi chỉ rối vừa được tháo gỡ. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện học hành năm tư, chuyện công việc sau khi tốt nghiệp, số môn mà mỗi đứa còn nợ. Suốt cuộc đối thoại, tôi cứ nhóng mắt về phía cửa ra vào để chắc chắn không có gã nào bước vào và tự xưng là bạn trai của Linh. Em cũng không hề đề cập câu chuyện trên facebook, như thể tôi không quan tâm thì càng tốt.

Dông dài mãi, cuối cùng tôi cũng cho em xem bức tranh của mình. Linh nhìn nó hồi lâu rồi cười:

– Đẹp đấy chứ! Chắc phải được giải đấy!

Em cười thật tươi, và tôi thật đau. Bởi sau cái cười ấy, em cúi xuống trả lời tin nhắn và chăm chú như không muốn rời mắt khỏi màn hình điện thoại. Tôi nhớ mấy tháng trước em còn tỏ vẻ khó chịu với những đứa hay xài smartphone khi đi café, nhưng giờ em hành động như bản sao của những thứ em từng căm ghét. Cho tới khi nhận ra tôi im lặng và chẳng nói gì, em mới cất điện thoại, sau nói:

– Bạn gọi… đang có bài đồ án. Mấy hôm nay mình bận lắm…

Đồ án quái gì vào tuần đi học đầu tiên hả Linh? – Tôi cười. Em giỏi nhiều thứ, chỉ riêng nói dối là vụng về. Tôi cũng chẳng muốn mất thêm thời gian nữa, bèn hỏi em:

– Linh có người yêu mới hả?

Em gật gật như chẳng hề mong chờ câu hỏi đó của tôi:

– Ừ… ừ.

Sau câu trả lời của em, chúng tôi im lặng rất lâu. Sự im lặng này không phải nốt trầm của một bài hát vui tươi, mà là một khúc mở đầu của một bản nhạc buồn bã. Sau một hồi, tôi là người phá vỡ sự im lặng:

– Mấy tháng trước, Linh bảo nếu mình đoạt giải và mua quà, Linh sẽ nghĩ lại, đúng không? Đừng nói quên nhé?!

– Ừ, mình có nói.

– Vậy thì mình cố gắng rồi. Mình sẽ đem tranh này đi dự thi. Linh cho mình cơ hội chứ?

Linh lắc đầu cười:

– Mình chỉ nói vậy thôi.

– Hả? Nói vậy là sao? Linh hứa rồi cơ mà? – Tôi vồn vã.

– Mình đâu có hứa? Mình chỉ nói sẽ suy nghĩ chứ đâu hứa hẹn gì?

Nghe em trả lời, có cái gì đấy nứt rạn trong đầu tôi, vết nứt lan ra, lan khắp gương mặt. Dù chẳng có gương, nhưng tôi có thể hình dung ra khuôn mặt mình. Nó như một tấm gương vỡ, toác thành từng mảnh, không thể hàn gắn. Trong một nỗ lực tuyệt vọng, tôi nắm lấy tay em như đang nắm lấy những mảnh vỡ và cố gắng gắn chúng lại với nhau:

– Tại sao thế? Mình thích Linh! Mình không hề nói dối! Mình đã vẽ mà!

Linh cựa mình và cố thoát khỏi bàn tay tôi nhưng không thể vì ngay lúc này, bàn tay tôi là bàn tay của kẻ sắp chết đuối đang vớ lấy cọc. Em nói khẽ:

– Đừng làm thế, bỏ tay mình ra đi!

Rõ ràng em đang từ chối đôi tay của tôi. Em như mảnh kính vỡ sắc lạnh cào nát bàn tay tôi nhưng tôi vẫn nhất quyết không bỏ:

– Cho mình thêm cơ hội nữa? Được không? Đợi mình đoạt giải, được chứ?

Hành động của tôi lúc này chẳng khác gì con thú hoang. Linh sợ điều đó, em hét lên:

– MÌNH BẢO LÀ BỎ RA!

Trong lúc giằng tay, tay em va phải cốc café. Nó đổ trên bàn, đổ ngay xuống bức tranh của tôi. Tranh hỏng chẳng làm sao, tôi vẫn giữ bản mềm trong máy tính, in lại hàng trăm bản cũng được. Khách khứa trong quán café nhìn tôi, chẳng sao, đó là việc của họ. Nhưng gương mặt của Linh mới là vấn đề. Em nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ và oán trách. Em không sai. Tôi sai. Tôi thả tay em, còn em nhìn bức tranh rồi nói gấp:

– Mình… về trước đây! Về sau nhé!

Em đứng dậy và đi thật nhanh như không muốn trông thấy mặt tôi nữa. Tôi ngồi đó, ánh mắt thất thần trên bức tranh. Thiên đường của tôi, thế giới của tôi, tất cả đã đổ nát. Vậy hóa ra ngay từ đầu chỉ là nói đùa à? – Tôi tự hỏi.

Tất cả là chỉ nói đùa.