Truyện Sex Tuổi 23
Linh không phản ứng ngay trước câu trả lời của tôi. Em chống cằm nhìn ra ngoài phố, đôi mắt dõi theo dòng xe cộ đang vãn dần dưới ánh chiều tàn. Lát sau em hỏi:
– Thật chứ? Tùng quên hết rồi à?
Không, tôi vẫn nhớ, vẫn yêu em. – Tôi nghĩ vậy rồi khẳng định thêm lần nữa:
– Ừ. Mình quên hết rồi.
Đó là câu trả lời của tôi. Hoàn toàn nghiêm túc – Linh nhận ra điều ấy trong mắt tôi. Tôi không nói đùa, chỉ đang nói dối. Nhưng đó là lời nói dối nghiêm túc.
Những thằng con trai không thể bướng bỉnh hay trẻ con mãi. Nó sẽ phải lớn lên và đi tìm những giấc mơ mới, những điểm dừng chân mới.
Đôi lúc cuộc đời cần những cái buông tay.
Tôi buông tay không phải vì chán nản do chờ đợi quá lâu, mà vì tôi tin rằng sẽ tốt hơn nếu tất cả chỉ là kỷ niệm. Mặc dù tôi không biết câu hỏi của Linh có mục đích gì, nhưng tôi nghĩ như vậy sẽ tốt cho em, cho cả tôi nữa. Thực sự khi nói ra câu trả lời, trong tôi tràn ngập những cảm xúc. Có chút buồn, nhưng không phải buồn bã; có chút tiếc nuối, song không phải tiếc ngẩn tiếc ngơ; có chút được giải thoát dù trái tim hẵng còn lợn cợn vô số điều. Tuy nhiên, tôi biết sau cuộc gặp này, mỗi người chúng tôi sẽ rẽ theo một ngả của riêng mình và không còn vướng bận bởi những chuyện xưa cũ. Cuộc sống là thế, con người phải luôn bước về phía trước, không thể sống mãi với ngày hôm qua. Kỷ niệm luôn đẹp, nhưng sẽ là quỵ lụy nếu sống mãi với những kỷ niệm. Tất nhiên sẽ có một ngày Linh gửi thiệp cưới, còn tôi thở dài tự nhủ: suýt chút nữa cô ấy là của mình.
Và tôi chấp nhận rằng sẽ không bao giờ tìm thấy trái tim năm nào. Nó đã hoàn toàn biến mất sau những áng mây trên bầu trời. Chỉ một cái cười, chỉ một hành động vén tóc trước cơn gió mùa đông, em đã thổi bay trái tim tôi. Ngẫm lại ngày ấy, tôi tự cười, lại tự hỏi tại sao sức đề kháng của mình kém đến thế. He he! Ước chi tôi ngờ nghệch hơn một tí, bớt để ý con gái hơn một tí, hẳn mọi chuyện đã khác. Tôi ước chi mình sở hữu tính cách cả thèm chóng chán như bao thằng con trai khác. Tôi ước cái tính hiếu thắng của mình không dữ dội như thế. Nghĩ lại những năm tháng đó, tôi ước nhiều điều như thế.
Những năm tháng đó…
Tôi nhớ những năm tháng đó…
Tuổi hai mươi ba, tôi chưa tìm được một từ thích hợp để diễn tả những năm tháng mà nó từng trải qua. Như người ta nói “sống mà không hối hận”? Hay “sống hết mình vì tuổi trẻ” chăng? Tôi nghĩ là không. Tuổi trẻ của tôi có nhiều hối tiếc, có những lúc vật vờ như kẻ mất hồn và tôi không thể mô tả mình như lời người ta nói. Tôi trung thực với bản thân. Vì thế, tôi muốn tìm một từ chuẩn xác nhất để nói cho bạn nghe tuổi hai mươi ba của tôi ra sao.
Bạn mô tả tuổi hai mươi ba của mình như thế nào?
Còn tôi, vì muốn tìm câu trả lời nên đã hỏi Linh – một câu hỏi mà sau bao nhiêu năm, tôi mới dám mở lời:
– Hồi cấp ba, mình có tặng Linh tranh… ờ… Linh có nhận được không?
Nếu em nhận được tranh, đó sẽ là cái kết đẹp cho quãng thời gian theo đuổi em bất thành của tôi. Nhưng số tôi vốn nhọ nên chẳng việc gì như ý. Em trả lời:
– Hồi ấy mình chuyển nhà rồi, không nhận được. Tùng thông cảm nhé! Nhưng mình hỏi thật, cái tranh như thế nào?
Nỗi buồn như cơn gió nhẹ thoảng qua tâm trí tôi. Tôi cười vì đã tìm thấy câu trả lời cho riêng mình, sau đáp lời:
– Tranh vớ vẩn ấy mà! Vẽ nhăng vẽ cuội như thời cấp hai thôi!
– Tùng vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả. – Linh lắc đầu.
Tôi cười. Tôi đã tìm ra một từ duy nhất để mô tả tuổi hai mươi ba của mình.
Lặng lẽ.
Hai mươi ba năm của tôi đầy lặng lẽ.
Một lát sau, Linh ngó đồng hồ và nói phải về. Thấy vậy, tôi bèn gọi người phục vụ tính tiền. Chúng tôi cãi nhau mất hai phút để xem ai trả tiền. Tôi đòi trả cho em vì định thể hiện tính ga lăng, em đòi trả cho tôi vì em mời. Sau cùng, tôi đành chịu thua. Thực tình trên đời không ai có thể cãi Hoa Ngọc Linh vì em có một tật xấu là hơi cứng đầu. Về điểm này thì em khá giống tôi, phải cái sự bướng bỉnh của em còn cao hơn tôi một bậc.
Trả tiền xong, Linh nói:
– Thế… khi nào rảnh thì mình gặp nhau nhé!
Tôi cười. Đây chỉ là một câu xã giao, không có gì đặc biệt. Bản thân tôi cảm giác sẽ rất lâu nữa tôi mới gặp lại Linh. Hơi buồn, tôi thấy vậy. Nhìn kỷ niệm một thời đi mất, ai mà vui được? Nhưng chẳng cuộc gặp gỡ nào kéo dài mãi và tôi chấp nhận nó:
– Ừ, khi nào rảnh thì mình gọi.
Hai đứa chúng tôi cùng lấy xe ra về. Nhưng lúc tôi đang nổ máy thì Linh gọi tôi:
– À, từ từ đã! Mình quên mất, còn cái này…
Em nói như thể vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, mà thái độ của em lại như chuẩn bị từ trước. Linh lục cặp, đoạn đưa tôi một bọc giấy màu hình vuông. Tôi hơi ngỡ ngàng, bèn hỏi:
– Cái gì thế?
– Quà sinh nhật của Tùng. – Linh trả lời.
Tôi phì cười:
– Sinh nhật tôi mấy tháng trước rồi cô ơi! Đâu cần phải làm thế?
– Sao không? – Linh nhíu mày – Tùng không nhận là không được đâu đấy!
– Rồi rồi, tôi nhận! Nhưng mà cái gì trong này vậy?
Linh nháy mắt:
– Về mở ra xem thì biết! Đừng mở ở đây! À, còn một cái này mình muốn hỏi… Tùng vẫn theo đuổi vẽ chứ?
– Có. – Tôi gật đầu – Mình vẫn vẽ mà!
Chút gió ngày thu thổi tới, lùa những ngón tay mát lạnh vào mái tóc của Linh. Em vén tóc rồi cười. Nụ cười ấy khiến tôi bần thần một lúc. Nó giống hệt hồi cấp hai và sau bao nhiêu năm, tôi lại như thằng ranh hồi lớp bảy rướn người hôn trộm cô bạn cùng bàn. Nhưng đã quá xa cái thời trẻ trâu ấy rồi, quá xa rồi.
– Nếu thế… – Linh tiếp lời – …lần sau Tùng nhớ đem tranh cho mình xem nhé!
– Ừ. Về nhé! Đi đường cẩn thận, kẻo bị cá vàng gọi vào lề!
Linh chun mũi cười:
– Gọi thoải mái! Đừng hòng lấy được của mình đồng nào nhé!
Em vẫy tay tạm biệt tôi rồi lái xe rời đi. Tôi nhìn bóng em khuất dần sau ánh đèn đường vàng vọt. Sẽ mất một thời gian để tôi quên em. Nhớ thì dễ, quên mới khó. Tôi biết mình sẽ quên được, chỉ không rõ là bao lâu. Tôi ngước nhìn bầu trời, cố tìm trái tim mình giữa những vũng mây trắng cuối cùng của trời chiều.
Nhưng sự thực là tôi mãi mãi không thể tìm thấy nó nữa.