Truyện Sex Xin lỗi tình yêu
Tôi phóng như bay tới quán, Kim Anh vẫn đang làm, không tiện phá rối lắm, tôi chỉ dựng xe trên lề đường đối diện vừa hút thuốc vừa chờ em ra, lâu lâu liếc cái đồng trên tay, thời gian trôi qua chậm thật.
Gần 10h30, quán sắp nghỉ, chỉ còn 1, 2 ông khách đang chuẩn bị kêu tình tiền và mấy người phục vụ tranh thủ xếp lại bàn, Kim Anh cũng bận, em đang lui cui dọn dẹp, thi thoảng nhìn ra phía tôi với vẻ mặt lạnh như tiền. Quán đóng cửa, khi em vừa dắt chiếc xe đạp ra thì tôi liền quăng điếu thuốc và trờ xe tới. Cô bé làm như không quen biết gì tôi ấy, chỉ cắm mặt đạp xe đi thẳng. Trời thật lạnh mà Kim Anh chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng lét trên người, tới tôi mà còn lạnh run nữa là, không biết sao Kim Anh chịu nổi nữa. Đành phải giở trò chặn đầu xe mà tôi học được trong mấy phim hành động ba xu của nền điện ảnh nước nhà thôi.
– Anh làm cái trò gì kỳ vậy?
– Chặn đường – Mặt tôi nhìn em lạnh băng.
– Tôi la làng đó!
– Cần phụ không? Đường vắng lắm, người đẹp cứ thoải mái.
– Anh muốn gì đây?
– Ăn cướp!
– Em không giỡn – mặt em có vẻ vui hơn rồi.
– Ra chỗ khác nói chuyện!
– Không cần! Em bận, về trễ chủ nhà đóng cửa.
– Một chút thôi! khoác cái áo của anh vào, trời lạnh lắm đó.
Thế là tôi đi sát rạt Kim Anh kèm em tới một quán cafe nọ, ngồi đó an toàn hơn là ngồi tâm sự ngoài đường, dễ gặp bác sĩ không bảng tên lắm, hì hì. Lúc đầu em vùng vằng không chịu, cứ đòi về, tôi năn nỉ cộng với hăm dọa sẽ ăn vạ trước cửa nhà trọ làm em hoảng quá thì phải? Em gật đầu cái rụp rồi im lặng đạp xe theo tôi. Cái áo pilot của tôi em mặc vào trông rộng thùng thình, tôi nhìn em cười, em vừa có gì đó ngồ ngộ, vừa có cái gì đó thật dễ thương. Vào trong quán, một số người nhìn theo, kệ, tôi nắm chặt tay em dẫn vào một bàn kế cửa sổ, ngồi đây cho mát.
– Có gì thì anh nói đi, em phải về sớm!
– Anh có giống Hitler không?
– Không! Mà sao anh hỏi vậy?
– Sao em kêu anh ác, ác là ác thế nào hả?
– Em không biết! – Kim Anh kẽ cúi đầu.
Hai đứa im lặng nhìn nhau, tôi không biết phải nói gì nữa đây? thật sự tôi đâu muốn thế, chỉ tại Uyển Văn quá quắt thôi! May mà em không làm bậy, nghĩ lại mà sợ thật. Tôi nhìn ra chỗ khác và nói như thể đang nói cho chính bản thân mình nghe vậy.
– Hồi nãy Uyển Văn dẫn anh tới chứ anh cũng không muốn vậy!
– Sao anh không từ chối! – Kim Anh có vẻ giận.
– Em nghĩ anh dám sao.
Chúng tôi lại ngồi thở dài nhìn nhau không biết phải nói gì, tôi rất sợ Uyển Văn và Kim Anh biết rõ chuyện này. Em hết thở dài thường thượt rồi lại nhìn tôi chép miệng, chắc em cám cảnh giùm cái con người ngày thường trông có vẻ bất cần đời, giờ đây đang ngồi trước mặt em mà mắt vẫn láo liên nhìn xung quanh, thỉnh thoảng liếc cái điện thoại ra chiều sợ hãi lắm.
– Trời lạnh ghê em ha?
– Ừ.
Tôi lặng lẽ nhìn ra đường, thấy hơi buồn thật, không hiểu cảm súc của mình ra sao nữa, còn Kim Anh, em đang ngồi trầm tư chống cằm lâu lâu liếc tôi một cái, chợt tôi nhìn em, em khẽ cúi đầu để giấu đi nụ cười và vẻ mặt mắc cỡ. Đường phố đêm nay vắng thật, chỉ còn đâu đó một vài chiếc xe đang hối hả phóng vút qua, một cô công nhân vệ sinh nào đấy đang khoan thai quét từng nhát chổi một. Tôi rụt rè nắm nhẹ bàn tay nho nhỏ của em, em không nói gì chỉ nhìn tôi với ánh mắt nửa trách móc nửa cảm thông.
– Mình tìm hiểu nhau một thời gian em nhé!
– Anh không sợ chị Uyển Văn à? – em nhìn tôi trông dữ thật.
– Vẫn sợ! Nhưng anh cần một người như em bên cạnh.
– Ừ! Nhưng bây giờ anh tán em hơi khó đó! – Kim Anh nhìn tôi cười cười – Em biết hết bài của anh rồi.
– Vậy là người đẹp đồng ý? – Tôi như nín thở chờ câu trả lời của em.
– Anh khờ quá!
Coi như là em đồng ý rồi đấy nhé, lòng tôi cảm thấy lâng lâng và quả tim của tôi như đang reo vang một bài ca hạnh phúc, tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên và hét thật to để cho cả quán, à không cả thế giới này biết, có hơi sến một chút chăng? Nhưng yêu mà không sến thì đâu phải là yêu. Tôi lóng ngóng nắm tay em thật chặt nhưng một người con trai lần đầu tiên nắm tay một người con gái vậy, em vùng vằng gạt tay tôi ra, mặt có vẻ không vui.
– Sao vậy em?
– Ai biểu anh nắm không chặt! – Em cười tít mắt – Mà em đã chịu làm người yêu anh đâu!
Cả người tôi như bay bổng, trái tim tôi đập loạn xạ theo từng lời nói của em. Chợt, tôi thấy mình như một thằng nhóc 16 tuổi mưới bắt đầu yêu với bao nhiêu cảm súc ngô nghê của tuổi học trò, tôi nhớ từng ngày nhễ nhại đạp xe tới trường giữa buổi trưa nắng gắt hay những cơn mưa bất chợt làm ướt nhẹp cả người, ngồi trú trong mái hiên mà tay run cầm cập, hay mỗi sáng đi học ráng nấn ná trước cổng trường để chờ một hình dáng nào đó đi ngang qua, len lén nhìn theo hay giả vờ tiện đường đi chung chỉ để nghe một giọng nói ngọt ngào nào đấy để tối về gác tay lên trán rồi cười một mình. Tất nhiên là tôi làm gì mà dám mơ lâu vậy, ánh mắt của Hạnh và Uyển Văn kéo tuột tôi xuống đất một cái rầm, chợt run người và lấm lét nhìn sang Kim Anh.
– Mình giấu kín chuyện này em nhé
– Sao vậy anh?
– Em biết rồi mà còn hỏi đố!
– Ừ! Với điều kiện anh chỉ tán tỉnh em thôi! Còn chuyện đó thì miễn nhé!
– Anh chỉ cần có vậy! Anh nắm tay em một chút nha!
– Ai là bồ anh mà anh đòi nắm tay? – Kim Anh cười – Thôi em về, nhà trọ sắp đóng cửa rồi.
Em khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi quán, tôi lật đật kêu tính tiền rồi chạy kè kè theo em, em cười:
– Sao anh không về đi, người ta nhìn kỳ chết.
Tôi chỉ gãi đầu rồi lẻo đẽo theo em tới tận nhà. Đêm nay tôi vui quá! Gần 12 giờ khuya rồi mà tôi vẫn lang thang ngoài đường, vừa đi vừa cười vừa hát nhảm. Một vài người nhìn tôi bằng con mắt kinh dị, kệ thằng nào cười hở mười cái răng, hé hé. Vui quá! Tôi đứng lên và hét thật to, vài chú tây balo đang đứng ăn mừng gì đấy thấy vậy cũng giơ tay chào, không khí vui thật, tôi tấp cùng với họ nhảy múa trên vỉa hè, tán dóc đủ chuyện, ca hát nhảy múa, chẳng mấy chốc cả góc phố Phạm Ngũ Lão đặc nghẹt tây đen tây trắng, tây xỉn tây tỉnh nhảy múa hát hò um sùm, cũng sắp Noel rồi, không khí có vẻ càng rộn ràng hơn. Một gã to con thảy cho tôi một lon bia rồi cùng nhau cụng ly bôm bốp, có chú còn hứng quá vẫy cờ Việt Nam loạn xạ cho đến khi trật tự tới thì ai mới chịu về nhà nấy với vẻ mặt đầy tiếc rẻ. Hôm nay Sài Gòn đẹp quá!
…
– Làm con cặc gì mà mày rú như thú vậy! – ông anh ba nhìn tôi như dị nhân khi thấy bóng tôi thấp thoáng trước cửa.
– Kệ em – tôi vừa đáp vừa cười tươi nhảy nhót chạy lên phòng.
Vui quá, biết làm gì bây giờ, len lén lấy lon bia của ba tôi lên ăn mừng thôi, một lon bia là không đủ, tôi nghĩ thầm, hai lon vậy. Bia nặng thật, nhưng thôi, tôi đang vui quá, chơi hết luôn, đêm nay trời lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy mình ấm áp thật, khẽ nhìn lên tường, cây đàn guitare mới sơn lại sáng bóng cũng như chia sẻ niềm vui cùng, nhắn tin cho Kim Anh, chúc em ngủ ngon, em không thèm nhắn lại, em giận gì tôi chăng? Không biết làm gì cho đến sáng mai để gặp em đây, mà không biết qua rủ em đi ăn sáng em có chịu không nữa, hic, chắc là lại thức cho tới sáng thôi! Định là vậy, nhưng hai lon bia lại không cho phép, đầu nặng thật, ngủ thôi… Hi vọng tối nay sẽ mơ về em… tôi cười thầm và với tay tắt đèn.