Truyện Sex Xin lỗi tình yêu
Tôi đặt chân đến Ninh Thuận vào một buổi trưa nắng gay gắt, bao phủ bởi đồng cỏ xanh rì, thấp lè tè. Không rõ mình đang ở chỗ quái nào của Ninh Thuận nữa, tôi gần như mất cả phương hướng, chỉ chợt nhận ra nơi mình tới qua cái địa chỉ ghi trên cái biển hiệu của một phân xưởng nào đó. Thế cũng tốt, mình còn không biết mình ở đâu thì làm quái gì người khác biết được! Tắt điện thoại nào, tôi cần yên tĩnh một chốc, kiếm một nhà trọ nào nghỉ ngơi cái đã mà trước nhất phải vào tới trung tâm tỉnh, ở xa rất nguy hiểm. Một căn phòng nhỏ, có vẻ hơi tồi tàn, kệ, tôi chỉ cần có chỗ ngã lưng sau một ngày lang thang trên con đường thiên lý và cả để suy nghĩ một chút về tình đời, tình người nữa chứ!
Đánh một giấc, cũng gần tối rồi! Vậy là toi một ngày, thôi thì sáng mai đi chơi, cũng không gấp gáp lắm. Tôi có ý định trốn học hết tuần này cơ mà! Ra ngoài, mua vài lon bia, uống một mình cũng có cái thú của nó. Ngày xưa tôi chẳng hiểu tại sao bia rượu đắng nghét mà người ta tranh nhau uống, xong lại ói mửa tùm lum, chửi rủa loạn xạ. Giờ mới biết, chất cồn có tác dụng rất … tốt cho bộ nhớ, như là virus vậy, làm máy tính đứng lại một chút, bộ nhớ tạm thời mất một chút dữ liệu, nhưng vui. Làm cạn 3 lon tiger, vẫn còn tỉnh, mà tỉnh thì còn nghĩ bậy. Nên uống thêm không? Chắc không! Đắng quá. Thôi thì rít thuốc ra vẻ trầm tư vậy!
Ngồi nghĩ ngợi miên mang, nhớ lại mối tình thời áo trắng, thấy tiếc quá! Giá như….
Giờ này Kim Anh đang làm gì nhỉ? Em có nhớ tới tôi không? Dạo này ít gặp em quá, giờ ngồi đây mà đầu óc đi tận đầu tận đâu. Còn Hạnh và Uyển Văn nữa chứ! Ôi sao mà rắc rối quá! Đầu óc tôi như muốn vỡ tung ra, tay chân rã rời. Điếu thuốc tàn tự lúc nào, tàn bén vào tay. Nên ngủ sớm, mai đi chơi.
Ở nơi ấy, tôi đã thấy, trên ngọn núi cao, có hai người, chỉ có hai người, yêu nhau!
Nằm lảm nhảm một mình theo bài “giấc mơ chapi” của Trần Tiến, lúc đầu còn nghĩ là Raglai nằm ở Tây Nguyên cơ! Suy ngẫm về bản nhạc. Nghe đồn là ông Trần Tiến viết tặng cho một cặp vợ chồng già: vợ là người Raglai, chồng là anh bộ đội phục viên. Nhà độc nhất chỉ có cây đàn Chapi. Nghĩ mà thán phục, ngày xưa người ta yêu bởi những lý do thật đơn giản mà lại có thể thủy chung gắn bó với nhau cả cuộc đời, chẳng bù cho thời nay.
…
– Anh chở Yến đi học nhanh lên!
– Từ từ, xe anh tuột sên rồi!
– Dơ áo dài của em rồi nè.
– Anh xin lỗi!
– Anh đi đi tôi nhờ người khác chở, anh vô dụng quá!
…
Nước mắt bỗng chảy dài trên má, tôi cũng không tại sao. Bật điện thoại lên, vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn của Uyển Văn, của Hạnh, của Kim Anh và của cả tổng đài. Kệ để đó mai tính.
…
Sáng sớm ngủ dậy, trực chỉ Thác Cha Pơr, hình như nó nằm ở thôn Ma Lâm thì phải, không biết đường xá bây giờ sao rồi nhỉ? Cũng khá dễ đi, nếu có dịp các bạn nên thử tới đây, cảnh đẹp tuyệt vời và nhất là người dân vẫn sống theo nếp cũ: Thật thà và hiếu khách.
Ngồi bên bờ đá, nhìn dòng thác cuồn cuộn chảy, nghe tiếng nước đổ ầm ầm, thấy lòng mình xao động quá.
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe…
….. Vì em đã mang lời khấn nhỏ, bỏ tôi đứng bên đời kia
Bấy giờ tôi mới hiểu lời nhạc của ông Sơn, thâm thúy thật. Dường như lúc viết bản nhạc này, chắc ông đã tiên đoán được sẽ có một tay lãng tử nào đấy đang ngồi buồn ngắm thác mà nhớ lại cuộc đời đầy những trò hề của mình chăng? Chợt, tôi cười một mình rồi lặng lẽ đưa mắt ra thật xa (tức là qua mấy ngọn cây!), ngắm bầu trời xanh thẫm với hàng vạn đám mây đang lãng đãng trôi đi một cách thong thả, yên bình. Thấp thoáng đâu đó một cánh chim đơn độc đang chao liệng điểm xuyết thêm cho cái đẹp (hay là nỗi buồn!) của một miền quê xa xôi hẻo lánh. Kẻ lang thang đang ngồi ngắm phong cảnh: Ngắm cảnh nhớ người, ngắm cảnh cứ như thể đang nhìn lại cuộc đời mình vậy. Tôi ước gì mình được tự do phóng túng như cánh chim kia, muốn bay thì bay, muốn nghỉ thì nghỉ, không vướng bận, không ràng buộc nhưng tốt hơn cho tới lúc đó, bộ luật bảo vệ động vật hoang dã cần phải chặt chẽ và mạnh tay hơn, đơn giản tôi không khoái làm mồi nhậu. Hơi lan man! Ngồi một mình thì ta hay có những suy nghĩ và mơ ước đôi khi chả ăn nhập gì đến cái thực tế trần trụi đang phô diễn ra xung quanh, một sự thật ghê gớm đến trần trụi, trần trụi nhưng không có một tí hấp dẫn nào cả.
– Anh đang ở đâu vậy?
Uyển Văn gọi tôi, giọng có vẻ vừa buồn vừa hờn trách. Sau cái biến cố lớn của đời mình, em có vẻ khác hẳn. Nếu ngày thường em thì đã lên giọng rủa xả tôi rồi. Nhưng hôm nay em nói nghe khác hẳn, nhẹ nhàng hơn, nhõng nhẽo hơn. Có lẽ ngoài tôi ra không còn người đàn ông nào nữa để cho em hờn mát, tin tưởng và chăm sóc nữa.
– Anh đang ở xa thật là xa!
– Giỡn hoài, nói thật đi.
– Ninh Thuận.
– Anh làm gì ở đó?
– Trốn em!
– Sao vậy? Em làm gì cho anh buồn à?
– Sợ nhớ em quá rồi không ăn không ngủ được!
– Đi nhớ về sớm! Em lo lắm đó! Biết chưa.
– Về liền đây! Nhớ em quá.
Tôi chờ em cúp máy xong, ngẩn ngơ cười buồn. Theo lịch trình hôm nay, qua làng gốm Bàu Trúc, mua vài món đồ, có người quen ở đó. Chán thật, hụt cái lễ Kate rồi, nếu không thì vui phải biết. Ăn dằm nằm dề ở đó tới tối, cũng không nên làm phiền nữa, kiếu từ mà về thôi. Mai lại còn đi tới mấy cái đền đài, lên đó hút thuốc số một, gió thổi lồng lộng. Công nhận Chiêm thành ngày xưa có một tư duy kiến trúc thật độc đáo với quần thể những tòa tháp nhỏ được xây dựng và bố trí vô cùng tinh tế và sống động….
…
Thấm thoắt cũng tới lúc phải về, đầu óc đã đỡ mệt mỏi, tâm trí đã giảm căng thẳng. Tuy nhiên, lương tâm vẫn còn chút cắn rứt. Đoạn đường về sao xa thật là xa…