Truyện Sex Xin lỗi tình yêu
Lết về nhà sau một chặng đường dài, tôi nằm vật ra giường, hút thuốc và nghiền ngẫm. Có vẻ như mỗi lúc ta đi xa, ta lại nghiệm ra thật nhiều điều thú vị! Tôi thầm nghĩ. Tay chân rã rời nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo chán, tôi lê bước mệt nhọc xuống nhà tự thưởng cho mình tách cafe nóng hổi thơm ngát và cả một ngày nghỉ ngơi dài đằng đẵng nữa chứ.
Hôm ấy, trên hàng cây phong lan trước nhà, từng cánh hoa e thẹn không biết tự lúc nào đã nở rộ bao phủ cả một góc vườn, từng tia nắng lãng đãng đang đùa nghịch xuyên thủng qua kẽ lá, chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa của một buổi chiều muộn lên hàng ghế đá cũ kỹ. Nhấm nháp tách cafe, tôi mường tượng trong đầu không biết bao nhiêu là bóng hình của những mối tình đã nhẹ nhàng lướt qua đời mình, chợt cười rồi chợt buồn. Thỉnh thoảng, một con chim sâu dạn dĩ sà xuống chân tôi mổ vội miếng vụn bánh quy vương vãi rồi lật đật vỗ cánh bay vào không trung. Hít một hơi thật dài, tôi xách thùng tưới đi dạo quanh vườn, mà cũng chẳng biết sao hôm nay mình siêng đột xuất thế. Chỉ biết lòng tôi đang lâng lâng những cảm xúc thật trái ngược. Chợt, bóng một ai đó đang lấp lò trước cổng, tôi vội vàng tiến lại.
– Yến đến tìm anh có việc gì không?
– Yến thăm anh chút thôi! Không mời Yến vào nhà à?
– Ừ!
Tôi vội vã mở cổng, không biết Yến tìm tôi có việc gì nữa đây. Đầu tôi suy nghĩ mông lung lắm, tôi bước xuống bếp, lấy bình nước mang ra sân.
– Yến ngồi đi!
– Sao dạo này Yến không thấy anh trả lời tin nhắn vậy!
– Anh bận!
– Bận gì?
– Chuyện của anh!
– Yến có mang quà cho anh nè!
Nói xong, em hí hoáy lục lọi vỏ xách, lấy ra một gói quà được gói khá đẹp mắt. Tôi cười thầm và tự hỏi: Hôm nay là ngày gì? Sao em lại thắm thiết đến thế nhỉ?
– Yến tặng anh nè! Không được từ chối đó.
– Cảm ơn người đẹp.
Tôi đáp một cách hờ hững và chăm chăm nhìn vào gói quà nho nhỏ ấy như thể bên trong nó là một quả bom không chừng! Ai mà biết được
– Anh mở ra nhé!
– Ừ!
Hồi hộp thật, không biết là cái gì đây nữa. Một cái capo, họa tiết khá cầu kỳ, tôi nghĩ nó được khắc sau khi mua thì phải.
– Vậy là sao?
– Yến không thích anh bỏ chơi đàn một chút nào! – vừa nói em vừa nhìn tôi cười.
– Yến mua bao nhiêu tiền, cho anh gửi lại.
– Anh làm gì kỳ vậy, Yến mua quà tặng anh không được à?
– Phải có lý do gì chứ!
– Yến thích nghe anh chơi đàn, vậy thôi!
– Anh chơi dở lắm!
– Nhưng Yến thích.
– Anh bỏ rồi! Và không thích chơi lại nữa!
Hai đứa im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cho tới khi ánh nắng đã tắt hẳn sau hàng cây và những bóng đèn đường đang được bật sáng. Tôi ngồi lặng lẽ rít thuốc, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như một cái cớ để tránh nhìn trực diện vào gương mặt của em.
– Thôi! Yến về!
– Ừ!
Tôi tiễn em ra đến tận cửa, ngắm nhìn cái dáng nhỏ nhắn của em từ từ khuất dạng sau góc phố. Tôi ngồi trên ghế đá, nhìn cái capo, chợt thở dài: Một món quà vô nghĩa! Tôi không bao giờ xài capo cả! Nhưng không lẽ vất đi, đành giữ lại mà thôi. Ba mẹ tôi đi làm về, ngó tôi trân trân.
– Mày làm gì mà đi biệt mấy ngày vậy.
– Từ từ! Thằng út nó mới về mà ông!
– Dạ! con đi chơi xa một chút! – tôi cười hì hì và ôm chầm lấy mẹ, phải làm ra vẻ nịnh thần thôi, hi vọng là mẹ tôi thấy vui mà bỏ qua vậy.
– Con Văn nó kiếm mày đó! Sáng mai qua chở nó đi học!
– Dạ!
– Có ai mới tới nhà hả con?
– Dạ bạn con!
– Thôi! Vô ăn cơm.
Tôi thở phào và quay gót vào nhà.
Sáng hôm sau, tôi cố tình đi thật sớm canh me trước cổng nhà Uyển Văn. Thấy tôi em có vẻ mừng lắm, nhưng chợt nhớ điều gì, em xụ mặt xuống. Đôi mắt em nhìn xuống đất như thể trách móc tôi, hai bàn tay em vân vê cái vạt áo trông thật dễ thương. Tôi khẽ nựng lên má em, chào cô rồi lên xe vọt thẳng.
– Hôm nay em chán học quá! Đi đâu đó chơi đi anh!
– Em muốn đi đâu?
– Chỗ nào có anh là được!
– Đi lòng vòng nhé!
– Giỡn thôi! Hôm nay em có tiết kiểm tra!
Nói xong em siết chặt lấy eo tôi, hôn nhẹ một cái rồi cười khì. Chở em lại trường, cũng không còn sớm sủa gì nữa, tôi vội vã đánh xe vọt thẳng. Dù gì thì mình cũng cúp học lâu quá rồi ! Đến lớp, ngồi đồng gần 5 tiếng đồng hồ, tay chân rã rời. Uyển Văn nhắn tin, khỏi qua chở em ăn luôn ở trường rồi ôn bài. Thế là trưa nay tôi tự do tự tại. Ra về, đợi tụi bạn khuất xa khỏi cổng trường, tôi đi lòng vòng kiếm Kim Anh nói chuyện chơi! Lâu ngày không gặp, nhớ em thật. Quái, hôm nay em nghỉ, tụi bạn nói em về quê có việc, việc gì thì có thánh mới biết. Gọi điện hỏi thăm qua loa đâu đó xong, tôi chán nản dắt xe ra khỏi cổng. Chiều nay lại không có tiết, đi chơi đâu đó thôi! Cafe? Chắc là vậy! Tay bí khoa gọi điện, tập văn nghệ thi toàn trường, khoa tôi và khoa của Kim Anh liên minh với nhau. Vậy cũng hay, có dịp bên cạnh Kim Anh nữa rồi!
Chiều qua chở Uyển Văn, xe đông nghẹt làm chúng tôi phải tới 6h tối mới có mặt tại nhà ngoại em được. Có vẻ như cô và ngoại em cũng sốt ruột lắm, hai người đã đứng sẵn ngoài đầu ngõ đợi em về.
– Kẹt xe hả em!
– Dạ! – tôi vừa quệt mồ hôi vừa trả lời.
– Thôi em và nhà cô ăn bữa cơm đi! Giờ về thì trễ rồi.
– Dạ thôi! Em phải về.
Uyển Văn ngồi đằng sau hình như không đồng tình với ý kiến này của tôi thì phải, em khẽ nhéo vào hông tôi một cái thật đau rồi thì thầm vào tai trong lúc cô và bà ngoại em không để ý:
– Anh có vào không thì bảo?
Biết thế nào bây giờ? Ý em là ý trời rồi, và nhất là cô giáo tôi nấu ăn rất tuyệt vời, nghĩ thôi mà bụng tôi đã réo liên hồi. Cậu mợ của em đang lục đục chuẩn bị dọn bàn, mùi đồ ăn thơm nức mũi và không khí thân thuộc đang lan tỏa khắp căn nhà nhỏ.
– Em à! Chủ nhật tuần tới giúp cô chuyện này được không?
– Dạ!
– Em qua phụ con Văn dọn đồ về nhà cũ giùm cô!
– Cô chuyển về đó luôn hả cô?
– Ừ!
Nói xong cô chợt thở dài, bữa cơm đang vui bỗng chốc chùng xuống. Uyển Văn ngồi im thin thít không nói một lời nào, em cúi đầu lặng lẽ mặc cho mái tóc dài che kín gần như cả khuôn mặt, đôi đũa trên tay em cứ đưa qua đưa lại trong chén như thể em không có chủ ý dùng nó vào việc ăn mà để khuấy bột vậy. Thương em thật, đáng lẽ ngày thường tôi đã nắm chặt tay em nhưng hôm nay đông người quá, đành thôi! Tôi chỉ cười khe khẽ và bắt đầu chiến đấu với mấy món ăn đang dọn trên bàn, dù sao đây cũng là chuyện vui mà.
– Thưa ngoại thưa câu mợ thưa cô em về!
– Phải kêu là mẹ chứ sao là cô! – Cậu em chọc.
– Dạ con quen miệng!
Uyển Văn tiễn tôi ra tới tận đầu hẻm, mặt em có vẻ tươi hơn một chút.
– Đi chơi với anh!
– Để coi đã!
– Lẹ đi tối rồi!
– Em chưa trang điểm.
– Em đẹp nhất trên đời, khỏi trang điểm cho mệt! – Tôi nựng mặt em rồi buông lời nịnh bợ, em trang điểm lâu lắm, chờ sốt ruột.
– Xạo!
Nói vậy thôi chứ em cũng leo lên xe tôi, cười hì hì và quàng tay qua cổ. Dù em có gượng cười nhưng tôi biết chắc em vẫn còn đang buồn lắm. Cú sốc này đối với em có lẽ là lớn lắm đây, một người mà em rất thần tượng bỗng chốc một ngày em phát hiện ra người đó đã lừa dối mẹ con em hơn 15, 16 năm, tôi không dám nghĩ đến cảm giác em lúc đó, hay là tôi đang sợ hãi cho chình bản thân mình, giá như tôi không gặp Hạnh thì bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn.
Quên Kim Anh? Hơi khó đấy, nhưng chắc cố gắng thì vẫn được, nhất là chúng tôi chẳng có gì ràng buộc với nhau. Lúc ấy, có lẽ tôi cũng cố gắng gượng mà dành hết toàn bộ tình cảm của mình cho Uyển Văn rồi! Khó nghĩ thật. Tôi dại quá! Còn Hạnh? Tôi biết phải làm sao nếu em biết được sự thật đây. Tôi vừa lái xe vừa thở dài, tâm trí để đâu đâu làm cho Uyển Văn ngồi sau cứ nhắc: Anh lo nhìn đường kìa! Té em bây giờ. Tôi bình tĩnh lại và bớt nghĩ mông lung, chắc đành chở em tới quán cafe quen thuộc, kiếm một bàn nào đó khuất khuất một chút, để tôi có thể hôn nhẹ vào má em thôi, với em chắc như vậy là đủ để em tin rằng tôi lúc nào cũng bên cạnh?
– Anh nè!
– Hả?
– Em sợ quá!
– Ai ăn hiếp em hả?
– Không! Em sợ anh hết yêu em.
– Khờ!
Tôi cốc nhẹ lên trán em rồi cười, còn em thì xụ mặt xuống, hay tay xoa đầu liên tục, trông dễ thương vô cùng. Chợt nghĩ dại: Không biết ba tôi có giống ba Uyển Văn không nữa? Hên xui! Tôi cũng chẳng biết mình sẽ cảm giác ra sao nếu lâm vào tình cảnh của Uyển Văn nữa đây! Hi vọng là không, mặc dù tôi cũng chẳng tin tưởng lắm! Tôi quên mất có sự hiện diện của Uyển Văn, mồi điếu thuốc và thả khói một cách chậm rãi.
– Anh đừng hút nữa mà! – Uyển Văn nói nhẹ nhàng bên tai.
– Hết điếu này thôi!
– Nhưng em không thích! Em không chịu nỗi khói thuốc.
– Ừ! Anh ra ngoài hút nha !
– Thôi anh cứ ngồi đây đi! Không sao đâu!
Tôi bật cười và dụi tàn thuốc, em không chịu thì thôi vậy! Nhìn đồng hồ, còn hơi sớm, ngồi chút nữa rồi về!
– Anh nè!
– Gì nữa người đẹp?
– Anh đi chơi có vui không?
Lại định chửi khéo tôi đây mà! Đành phải giở giọng yêu thương sến rện thôi! Chắc là em sẽ không chất vấn gì nữa. Mà đúng như vậy thật, em chỉ ngồi im dựa đầu lên vai tôi và nũng nịu nghịch tóc. Trông em dễ thương như một chú mèo con đang nằm trong tay tôi vậy. Tôi nhẹ nhàng quàng tay qua vai em, nhìn lên trần và tự hỏi: Phải chăng đây là hạnh phúc?