Truyện Sex Xin lỗi tình yêu
Tới giờ hẹn, nhắn cái tin qua cho Uyển Văn cái đã rồi qua chở em sau. Em nhắn lại, đang trang điểm, lại chờ nhưng không nôn nao lắm vì tôi biết em trang điểm là khoảng nửa tiếng. Qua đón em, cô chủ nhiệm nhìn tôi cười làm tôi run lên từng chặp.
– Chở con cô về đúng giờ đó!
– Dạ
Em xuất hiện, mặc váy có viền khá đẹp, gương mặt trang điểm không đậm lắm nhưng làm tôn lên nét đẹp trên gương mặt thanh tú của em. Chào cô một cái rồi chở em đi. Hi vọng hôm nay trời đẹp, Hạnh sẽ ở nhà học bài mà nếu có đi chơi thì cũng không gặp tôi, Sài Gòn 8 triệu dân, mà có phải là phim đâu mà có tình huống bất ngờ. Qua gương chiếu hậu, thấy cô đứng trước cổng, vẻ mặt hung ác vô cùng.
– Em thích đi đâu nè!
– Đi đâu với anh cũng được!
– Cafe nhé!
– Thôi mình đi lòng vòng chơi đi anh, em chán ngồi một chỗ quá!
– Ừ! Nếu em thích.
– Mai anh nghỉ học phải không?
– Ừ!
– Đi ra ngoại thành chơi.
– Anh có hẹn rồi!
– Hẹn với con nào vậy?
Em nói rất nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy như bom nổ bên tai. Làm quái gì em biết ngày mai mình đi chơi với Hạnh, có lẽ là đoán mò.
– Mai anh đi phượt với bạn.
– Trai hay gái?
– Trai.
– Bạn đại học à?
– Không! Mấy anh trên diễn đàn phượt!
– Anh đi đâu?
– Ờ! Chắc Tây Ninh.
– Chắc là sao?
– Là chắc thôi.
– Nhớ chụp hình cho em xem!
Tôi ngu thật, khai ra chi giờ bắt phải có bằng chứng. Nhưng không sao, mai mình sẽ nói là mấy ổng đổi chỗ phượt vì có người thích đi Vũng Tàu, vì ngày mai tôi đi đến đó mà. Vài bức ảnh Vũng Tàu có độc nhất cái mặt tôi cũng chẳng có gì là khó khăn cả.
– Vậy mốt anh rảnh không?
– Ừ! Chủ nhật anh rảnh.
– Đi Vũng Tàu nhé!
Lại Vũng Tàu, chưa đi mà tôi đã ngán rồi! Nhưng không lẽ tôi đi với Hạnh được mà đi với em không được sao?
– Ừ! Anh cũng lâu rồi chưa đi tới đó, coi như đổi gió vậy.
Chiếc xe tự nhiên tắt máy, chắc nó muốn chửi: ”mày xạo quá!” rồi tiếp tục chạy.
Chúng tôi cứ thế đi lòng vòng, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, ngồi ở một quán ốc lề đường, em và tôi vừa ăn vừa tám đủ thứ trên trời dưới đất nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn liếc mắt ngang dọc như thằng trộm gà: Không biết Hạnh có cái thú vui tao nhã ăn ốc ban đêm không nữa.
Về phòng, nhắn tin cho Hạnh cái, nhắn cho Uyển Văn cái. Cố gắng tỉnh táo để không nhầm, khổ thế đấy tôi chả muốn mình làm vậy chút nào! Thôi kệ… tới đâu hay tới đó. Vật ra giường ngủ một giấc tới sáng.
…
5 giờ sáng, Hạnh gọi.
– Dậy chưa, đi sớm đi kẹt xe đó.
– 6 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn!
Cười buồn, đánh răng súc miệng, mẹ cũng vừa nấu đồ ăn sáng cho cả nhà.
– Đi đâu đó con!
– Dạ con đi chơi.
– Ăn sáng rồi đi đâu thì đi – ba tôi vừa đọc báo vừa nói.
– Mày học hành sao rồi – anh cả hỏi.
Thật ra nhà tôi gốc Bắc, nói cho vui vậy thôi chứ cả nhà tôi vẫn một giọng miền nam đặc sệt nhưng vẫn gọi là anh cả chứ không phải là anh hai, coi như là giữ một chút chất Bắc vậy.
– Cũng tàm tạm.
– Học sao thì học đừng có theo thằng ba ăn chơi là được – anh hai tôi vừa uống cafe vừa tiếp lời.
– Ê! Ông nói ai ăn chơi, ỷ bác sĩ muốn nói gì thì nói hả? – ông anh ba của tôi sửng cồ cải lại.
Nói chung là thế, nhà tôi ít khi nào mà không có chiến tranh giữa các vì sao. Một phe là ba và hai ông anh lớn, phe còn lại là tôi, anh ba và mẹ.
– Thằng hai! Mày nói gì kỳ vậy, dù sao em mày cũng là dược sĩ mà! – mẹ tôi nói.
– Thì cái thứ đó kiểu gì mà bác sĩ nổi, có cái bằng tốt nghiệp cấp 3 mà cũng phải chạy cho nó.
– Vái trời ông mổ để quên dao trong bụng bệnh nhân cho ông ở tù mọt gông – anh ba tôi chửi lại.
– Mày nói cái gì? – anh cả tôi tiếp lời, ổng cũng hay mổ lắm.
– Tụi bây im coi – ba tôi chửi lại – Ở nhà không yên nữa, thằng cả thằng hai hôm nay trực phải không? Ăn lẹ rồi ra bệnh viện đi! Thằng ba cũng lo mà đi làm đi
Tốt nhất là tôi nên chuồn êm, nếu không thì khó mà thoát. Hi vọng năm sau ông cả lấy vợ ra ở riêng thì nhà bớt chiến tranh vậy. Vớ cái máy ảnh của ông anh ba, âm thầm dắt xe chuồn thẳng.
– Ê ku! – anh ba tôi gọi giật.
– Có gì không đại ca! – tôi vẫn hay đùa với ổng như vậy, còn với ba và hai ông anh lớn thì không bao giờ, nhìn thôi đã ngán rồi.
– Đi chơi với ghệ hả?
– Ừ.
– Có tiền chưa?
– Có rồi!
– Cầm thêm đi mày – ổng vừa nói vừa móc cặp táp đưa tôi một xấp tiền cột sẵn dây thun, xong ổng phóng xe dông thẳng, hi vọng ông này lấy vợ trễ.
…
Đón Hạnh ở đầu hẻm, em kêu tôi vào nhà. Thấy em chuẩn bị đồ như là đi du lịch dài ngày làm tôi thấy mắc cười.
– Sáng đi chiều về thôi mà, làm gì em mang đồ theo như tị nạn vậy?
– Em nghe nói ở đó chặt chém lắm, mang đồ nhà đi theo vừa rẻ vừa ngon, anh ăn sáng đi, em có nấu cháo trắng hột vịt muối nè, ăn ở ngoài mắc lắm.
Tôi cười thầm, thôi thì tùy em vậy. Ngồi trong phòng em, hơi ngạc nhiên, tụi bạn em đâu rồi nhỉ, đem thắc mắc này hỏi em thì em nói là tụi nó về quê rồi. Vậy cũng hay, ăn uống cũng thoải mái, khỏi con nào nhìn. Tôi với em ăn chán chê, hôn hít đủ kiểu rồi bắt đầu lên đường.
Hôm thứ bảy đó, hai đưa đi chơi thật vui, tôi thì chẳng tắm biển, nước dơ òm. Em thì tung tăng nghịch nước, chắc lâu rồi em không ra biển, tôi không quên chụp vài tấm hình phong cảnh, cố tình đưa cái mặt tôi vào đó làm bằng chứng cho Uyển Văn. 4 giờ chiều, cũng nên về, em có vẻ thích biển lắm, không muốn lên bờ. Về tới nhà cũng tầm hơn 7h tối, mệt thật. Uyển Văn nhắn: Mai qua sớm chở em! Thôi ngủ lấy sức, mai ra lại Vũng Tàu không quên nhắn em: Mai gọi điện kêu anh dậy sớm giùm.